rồi năm mươi năm trôi qua giật mình nhìn lại, quê nhà nơi đâu? đường Tăng Bạt Hổ hôm nào tiểu thư qua ngõ tôi xao xuyến lòng và em có biết hay không? chiều hôm ấy tôi phải lòng cúc hoa chiều hôm ấy em thật thà đi cùng tôi giữa bao la đất trời và tôi đã nhủ lòng tôi sẽ đi suốt cả một đời cùng em năm mươi năm, tôi chưa quên phút ban đầu ấy nhẹ nhàng như mây buổi chiều Đà Lạt mưa bay và sương khói của một ngày bình yên nhớ hoài ánh mắt đầu tiên làm xao động cả cao nguyên Lâm Đồng nhớ hoài đôi má ửng hồng áo len xuống phố tình nồng lên men và rồi trước lạ sau quen gặp nhau hôm ấy là duyên nợ rồi. và năm mươi năm, em ơi! tôi thương và nhớ một thời thanh xuân thương và nhớ một con đường PHẠM CAO HOÀNG Virginia, 22.11.2024